Chương 107

Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

16.804 chữ

06-04-2023

Buổi tối hôm đó, Thượng Dương ngủ rất ngon, thể xác và tinh thần đều thoải mái, cả đêm không có mộng mị gì cả.

Đến hừng đông, anh tựa như tỉnh dậy từ trong cảm giác đang đắm mình trong một dòng suối nước nóng, ẩm ướt mà nóng nực.

Đang muốn thoát khỏi dòng nước suối này, chỉ cần một cử động nhẹ thì lại bị mãnh thú nhảy từ trong nước ra đớp một cái rồi kéo trở về.

7 giờ rưỡi, ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe hở màn cửa chưa kéo kín.

Trên tầng lầu không cao, có thể nghe được tiếng ra cửa của hàng xóm trong tiểu khu đi làm hoặc đi học.

Sự thoải mái của kỳ nghỉ phép lúc này càng được phóng đại không ít.

“Ăn sáng muốn ăn gì? Anh đi ra ngoài mua, em ngủ thêm một chút đi.” Kim Húc nói lời quan tâm, cánh tay và đùi bá đạo lại bá đạo ngang ngược mà đè Thượng Dương.

“Không ngủ nữa, ăn đại một chút rồi cùng anh đến bệnh viện.” Thượng Dương lại oán giận nói thêm một câu, “Bây giờ giả làm người tốt lành làm gì, sáng sớm đã đến đánh công an rồi, kỳ cục.”

Kim Húc cho thấy bản thân là một người tốt tuân thủ pháp luật: “Anh công an à, anh thấy em mới là người động thủ đó nha.”

Thượng Dương vốn đang nhắm mắt lại, nghe vậy thì mở ra, xoay người quan tâm hỏi: “Anh dậy sớm sao? Lại không ngủ ngon sao?”

Kim Húc nói: “Không có, ngủ ngon hơn bình thường.

Em đụng đến anh mới tỉnh, vừa lúc cũng mơ thấy em nữa.”

Thượng Dương: “Lại mơ thấy em cái gì?”

Kim Húc không trả lời mà chòm qua hôn anh, rồi dùng đầu tóc rối mà cọ cọ mặt của anh.

Cái này có thể không phải là giấc mơ đứng đắn gì cả.

“Phạt tiền, xâm phạm quyền hình ảnh của em, cho dù chỉ ở trong mơ thì cũng không được.” Thượng Dương nói.

“Dẹp ba chữ quyền hình ảnh đi.” Kim Húc sửa đúng anh.

Thượng Dương: “……”

Kim Húc cọ mặt xong lại hôn anh, hôn xong còn cắn hai cái.

“Dừng dừng dừng,” Thượng Dương cảm giác còn tiếp tục như vậy nữa là sẽ không ổn, nói, “Làm nữa là em chết luôn đó.”

Kim Húc dừng lại rồi nhìn anh trong khoảng cách gần, như là một nhân viên chăm sóc thú đang quan sát động vật ăn thịt vậy.

Anh lại cường điệu một lần, là biểu đạt từ chối cũng là khen đối phương: “Hễ mà tố chất thân thể em yếu một chút, vừa nãy đã chết ở nơi này luôn rồi.”

Khóe môi Kim Húc cong lên, nói: “Anh mơ thấy em cũng nói câu tương tự với anh.”

Thượng Dương tâm nói, lần trước anh cũng nói em đã vi phạm pháp luật còn lấy sắc dụ dỗ anh, có trời mới biết cả ngày anh sắp đặt cảnh diễn kỳ quái gì ở trong mơ cho em chứ.

Kim Húc ôm anh, khác thường mà trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Anh bị bệnh.”

Thượng Dương cho là hắn không có việc gì làm nũng với chính mình, còn rất hưởng thụ mà trả lời: “Hôm nay sẽ dẫn anh khám bác sĩ, trở về nghỉ ngơi cho tốt, rất nhanh sẽ ổn thôi.”

Kim Húc nói: “Lão bà, hôm qua anh…… không nói thật với em.”

Thượng Dương: “?”

Kim Húc nói thật với anh, trong sự kiện rơi lầu ở bệnh viện đó, bản thân đã gặp thoáng qua người bị tình nghi gặp ở hành lang, nhưng không thấy rõ mặt mũi đối phương, là bởi vì hắn nhất thời phát bệnh.

Nửa giờ sau.

Hai người ăn sáng tại một cửa hàng McDonalds ở bên ngoài tiểu khu.

Kim Húc giống như một cậu học sinh làm sai chuyện, lén lút nhìn xem người lớn có tức giận hay không, cẩn thận mà quan sát sắc mặt của Thượng Dương.

“Nhìn em làm cái gì? Ăn xong đi khám bác sĩ,” Thượng Dương nói, “Em lại không khám được bệnh của anh.”

Kim Húc hỏi: “Có phải em giận rồi không?”

Thượng Dương nói: “Không có.

Anh không nói là sợ em lo lắng, em hiểu.”

Kim Húc: “……”

Thượng Dương giương mắt nhìn hắn, bình tâm tĩnh khí mà cảnh cáo hắn: “Nhưng về sau anh không thể như thế này nữa, nếu còn có lần sau thì em sẽ giận thật đấy.”

Kim Húc điếc không sợ súng dò xét, lại nói: “Nếu như anh không phải bởi vì sợ em lo lắng, mới không nói với em thì sao?”

Thượng Dương muốn hất cả ly cà phê vào bản mặt của hắn nhưng mà cố gắng kiềm lại, giọng điệu bình thản nói: “Chờ khám bác sĩ xong, xác định không có việc gì, anh lại chọc tức em, em có thể yên tâm mạnh dạn mà đập anh, được không?”

Sau khi kết thúc vụ án tà giáo ở Tây Nam trở về, Kim Húc liền đến bệnh viện công an tỉnh làm kiểm tra một lần, bác sĩ nói hắn là suy nhược thần kinh, sau đó đến Bắc Kinh khám chuyên gia , chuyên gia khoa thần kinh ở Bắc Kinh cũng là nói như vậy.

Hôm nay Thượng Dương cùng hắn đến đây lần nữa, ngồi khám vẫn là vị bác sĩ đã làm kiểm tra cho hắn lúc trước.

Làm lại kiểm tra tổng quát một lần, kết luận vẫn là như vậy, không có cơ địa bệnh tật, sẽ mơ nhiều không ngủ ngon là do bởi vì áp lực quá lớn, tinh thần căng thẳng cao.

Bác sĩ dựa theo kết quả kiểm tra tổng quát, nhắc lại kết luận chẩn đoán tương tự như lần trước.

Thượng Dương nghiêm túc nghe.

Kim Húc im lặng ít lời mà ngồi ở chỗ kia, cúi đầu, thất thần.

Chờ bác sĩ nói xong, Thượng Dương nói: “Gần đây anh ấy hay bị mất ý thức trong nhất thời.”

Bác sĩ hỏi: “Một lần hay nhiều lần?”

Kim Húc hơi cúi đầu, đôi mắt nhìn Thượng Dương, giống không nghe được câu hỏi bác sĩ.

Thượng Dương nói: “Bác sĩ hỏi anh kìa, anh câm sao?”

Lúc này Kim Húc mới chuyển qua nhìn bác sĩ, thật sự là không nghe được, dựa vào suy đoán, đáp: “Chỉ có một lần.”

“Trong nhà có người thân họ hàng bị mắc chứng động kinh sao?” Bác sĩ lại hỏi.

Kim Húc: “……”

Thượng Dương nhíu mày, đáp thay hắn: “Không có tiền sử bệnh gia đình, mấy năm trước anh ấy từng bị chứng động kinh giả.”

Vẻ mặt bác sĩ giật mình.

Thượng Dương hiểu ra, hoá ra lần trước khám bệnh, người này hoàn toàn không nói rõ bệnh tình của bản thân cho bác sĩ biết sao?

Anh trợn mắt nhìn Kim Húc, muốn hung hăng đập cho người này một trận.

Kim Húc cũng nhìn anh, nói: “Anh khỏe mà.

Lần này không giống như lần trước.”

Thượng Dương không nhìn được người này đến lúc này mà vẫn còn ngoan cố, trào phúng nói: “Anh còn biết khám bệnh cho chính mình luôn cơ à? Ghê gớm thật đấy.”

Kim Húc nói: “Chính là không giống nhau, anh biết mà.”

Thượng Dương nói: “Được rồi, anh biết, anh đương nhiên biết hết, chỉ có em không biết, là em không xứng đáng được biết.”

Kim Húc: “……”

Bác sĩ có cái gì mà chưa từng thấy qua, đối với loại tranh chấp này chỉ làm như mắt điếc tai ngơ, sau khi thấy hai người bọn họ không nói nữa thì mới hỏi Kim Húc, trạng thái tình huống lúc ấy ra sao, đều đã uống thuốc gì rồi.

Kim Húc nói mấy tên thuốc, đa số đều là thuốc an thần, thấy bác sĩ nhăn chặt mi, Thượng Dương cũng lên ruột lên gan.

“Khi đó bận công tác, từng tái lại mấy lần, những lần đầu không có ai bên cạnh, tôi cũng không để trong lòng, cho rằng chỉ là chuột rút bình thường, sau đó bị đồng nghiệp thấy qua một lần, nói có thể là động kinh, cho nên tôi mới đến bệnh viện địa phương khám, sau khi kiểm tra thì bác sĩ nói là tính chất giả, nhưng cũng không thích hợp tiếp tục làm công an hình sự được nữa, vì vậy tôi liền lui xuống.” Kim Húc nói.

Thượng Dương: “……”

Bệnh liên tiếp tái lại “mấy lần”, chính mình cũng không để trong lòng, phải đợi người khác thấy rồi nhắc nhở thì hắn mới biết được mà đến bệnh viện khám.

“Trạng thái động kinh giả đều là do tinh thần có vấn đề, có lẽ là do áp lực công tác quá lớn.” Bác sĩ nói, “Sau đó qua bao lâu hồi phục? Hoàn toàn dựa vào uống thuốc sao?”

Kim Húc nói: “Không phải, uống thuốc một năm liền ngừng.”

Hắn nhìn Thượng Dương, nói: “Gặp được chút chuyện tốt, nghĩ thoáng ra, dần dần liền khôi phục lại.”

“Chuyện tốt” mà hắn nói chính là chuyện khoảng ba năm trước đây, Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên cùng nhau đến Bạch Nguyên thăm hắn.

Bác sĩ lại hỏi: “Cậu cảm thấy lần này không giống lần trước? Khác nhau thế nào?”

Hắn trả lời: “Nguyên nhân bệnh không giống nhau.”

Thượng Dương và bác sĩ đều mờ mịt mà nhìn hắn, hắn thật sự cho rằng bản thân có thể tự khám bệnh sao?

Kim Húc nói: “Tình huống của tôi, tôi có thể tự biết được.”

Hắn nhìn về phía Thượng Dương, nghiêm túc nói: “Anh biết thật mà.”

Xét thấy các loại thuốc tinh thần đều dễ dàng xuất hiện tính phụ thuộc và có tác dụng phụ mạnh, sau khi bác sĩ hỏi ý kiến của Kim Húc, lần này không cho thuốc, nhưng nhắc nhở hắn: “Hiện tại chỉ là triệu chứng nhẹ, nếu không chú ý thêm thì vẫn là có khả năng phát triển trở thành nghiêm trọng như lần trước vậy, cậu nên nghỉ ngơi nhiều, có tâm sự gì thì cũng phải giao tiếp nhiều hơn với những người xung quanh, nhất định phải giữ lòng dạ cởi mở, các hệ cơ quan đều không có việc gì, chính là tâm bệnh thôi.”

Từ phòng khám đi ra, Thượng Dương liền hỏi: “Tâm bệnh thế nào? Lần trước và lần này đều phải nói rõ ràng cho em biết đấy.”

Kim Húc nói: “Trở về nói được chưa? Anh nghe mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện là muốn chóng mặt rồi.”

Thượng Dương hung ác mà trừng hắn.

Hắn ra vẻ nhẹ nhàng vui đùa mà nói: “Em vẫn tức giận vì anh không nói thật với em sao, vừa rồi còn giả vờ hào phóng, không phải nói không giận à.”

Thượng Dương hít sâu một hơi, giơ nắm đấm lên rồi đấm thẳng vào trong ngực của hắn.

Hắn vốn đang nghĩ cứ phối hợp mà để cho vợ đánh thôi, không có gì cả.

Không ngờ Thượng Dương thật sự dùng bảy tám phần lực, hắn không phòng bị, bị đánh đến lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay ấn chỗ đau, ngạc nhiên nhìn Thượng Dương, trong lòng do dự mà nghĩ, cái này là……muốn giả vờ uất ức sao?

Thượng Dương không thể nhịn được nữa mà lớn tiếng nói: “Kim Gia Hiên! Anh có thể quý trọng bản thân anh một chút không hả?”

Kim Húc: “…………”

Thượng Dương rút chân liền đi, Kim Húc bị cái tên đã đóng bụi từ lâu đóng đinh ở tại chỗ, hắn sửng sốt một lát thì mới nhớ tới nên đuổi theo.

May mà hắn vóc dáng cao chân dài, thoắt cái đã đuổi kịp người ấy, lần này biết Thượng Dương đã thật sự tức giận, không phải cố ý làm dáng như trước kia, hắn đi theo phía sau Thượng Dương, dáng vẻ hết sức ung trước đó cũng trở nên ảo não cùng bất an.

Hắn chỉ cho rằng việc bị bệnh này rất khó có thể mở miệng, muốn thanh minh rõ ràng với Thượng Dương, cũng phải nói xin lỗi, còn phải nói rất nhiều chuyện mà hắn vốn không muốn nói rõ với Thượng Dương.

Hắn nghĩ đến có lẽ bởi bị giấu giếm nên Thượng Dương mới tức giận, không nghĩ tới Thượng Dương tức giận, là bởi vì hắn yêu bản thân không đủ.

Trên xe taxi trở về, hai người ngồi ở hàng phía sau, Thượng Dương quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, từ sườn mặt đến cằm hiện lên một đường cong lạnh nhạt cứng ngắt.

Kim Húc thử vài lần không được đáp lại, không muốn bị tài xế chế giễu, cho nên cuối cùng đành phải từ bỏ, ủ rũ cúi đầu mà xem di động.

Thượng Dương vừa tức lại vừa buồn, lập tức bị sự chán nản vì bị giấu giếm và chuyện cũ không thể nhớ lại làm cho tức giận, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần.

Anh có đầy đủ lý do vì Kim Húc không nói tình hình thực tế với anh mà nổi giận, nhưng khi nổi giận lên thì lại có thể thế nào? Kim Húc bị bệnh, anh không thể thay thế, mấy năm trước hắn bệnh đến nghiêm trọng như vậy, phải đến bây giờ anh mới có cơ hội biết được tình hình thực tế thì cũng đã vô dụng rồi, có ích lợi gì chứ? Mấy năm đó không biết cái gì, cũng không phải là ai cả.

Điều này ngược lại cũng không phải quan trọng nhất, khiến anh tức giận nhất chính là Kim Húc không xem sức khỏe của bản thân ra gì, lúc trước cô đơn, yêu ai thì yêu, nhưng hiện tại còn như vậy, trong lòng người này rốt cuộc có biết bản thân đã không còn một mình hay không?

…… Dù cho trước đây không phải là ai yêu ai, giả sử cả đời này bọn họ cũng không yêu nhau, thì anh vẫn hy vọng Kim Húc vẫn là một người khỏe mạnh hạnh phúc.

Nhịn nửa ngày, anh quay đầu qua muốn mắng Kim Húc một trận, lại nhìn thấy Kim Húc đang xem cái gì đó trong di động, hai hàng lông mày rậm nhíu lại.

Anh trực giác có việc, hỏi trước: “Làm sao vậy?”

Kim Húc: “……”

Hắn đưa điện thoại cho Thượng Dương xem.

Thượng Dương chỉ nhìn lướt qua liền hiểu, vẫn là bình luận trên mạng về vụ tai tiếng quan hệ bất chính của phó cục trưởng công an và nữ bác sĩ xinh đẹp kia.

Bộ thông tin can thiệp vào và loại bỏ các bài viết trích đăng trắng trợn lúc ban đầu, công an văn phòng tỉnh cũng đã phát thông báo để làm rõ đây đều là thông tin sai sự thật, bình ổn suy đoán trên diện rộng.

Nhưng cũng giống như dự tính của Cổ Phi, luôn có một số người chỉ chấp nhận tin tưởng “chân tướng” mà bản thân tin tưởng: Cái gì mà thông báo chính thức chứ? Tôi không nghe không nghe! Đều là vì che giấu sự thật, hiểu đương nhiên sẽ hiểu thôi!

“Đừng để ở trong lòng quá,” Thượng Dương không hy vọng Kim Húc bị những người này làm ảnh hưởng đến tâm tình, nói, “Mấy con ruồi đều có bệnh hay quên, rất nhanh sẽ quên thôi, rồi cũng sẽ bị những náo nhiệt gây ra tiếng ồn ở nơi khác thu hút mà thôi.”

Kim Húc nói: “Sẽ không ảnh hưởng đến anh đâu.”

Nếu là trước đây, Thượng Dương sẽ tin lời này ngay, anh sẽ cho rằng Kim Húc chính là một người rộng rãi thoải mái không để ý chuyện vặt vãnh, hiện tại nhịn không được liền có hoài nghi, Kim Húc vô cùng có thể là một người có tâm tư mẫn cảm hơn anh nghĩ nhiều.

“Thật đó.” Kim Húc thản nhiên mà đón nhận ánh mắt của anh, nói, “Hiện tại anh không thèm để ý mấy chuyện này, không muốn sống trong đánh giá của người khác nữa.”

Thượng Dương không nể mặt mà chất vấn nói: “Chính là nói trước kia có để ý sao?”

Kim Húc nói: “Thật lâu trước kia, khi đó còn chưa quen em.”

Đó là từ trước khi vào học trong đại học công an.

Khi đó hắn vẫn còn tên là “Kim Gia Hiên”, thời điểm đối mặt với những thiếu niên hoặc vô tri hoặc thuần túy ác độc cùng ác ý, hắn đã thật sự bị tổn thương, hơn nữa hắn còn rất để ý điều đó không chỉ một lần.

Thượng Dương nhất thời hối hận đến tột cùng, khi cảm xúc đang dâng trào, anh không nên gọi ra cái tên đó.

“Lần trước rốt cuộc là vì sao?” Anh hỏi, ý tứ là lần trước vì sao lại phát bệnh? Có liên quan đến những chuyện từng trải qua trong thời kỳ thiếu niên sao?

Kim Húc nói: “Nghĩ bản thân mình đã quá lợi hại, cho rằng có thể thay đổi thế giới, cuối cùng phát hiện ra mình không làm được gì cả.”

Thượng Dương: “Cái gì?”

Kim Húc nâng di động lên, trên màn hình vẫn là trang bình luận chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh (*), hắn lắc điện thoại một chút, nói: “Trên thế giới có rất nhiều người, trong lòng không có công bằng và chính nghĩa, sự lạnh nhạt, ích kỷ, ngu muội, chết lặng đều đã tạo thành bọn họ, bọn họ không có năng lực phán đoán, cái mông quyết định thay cho cái đầu.

Khi mười mấy tuổi anh đã thành lập được nhận thức này, hơn nữa cho rằng đại đa số loại nhân tài này đều trầm mặc, vâng theo logic của bọn họ thì chính là quy tắc ngầm của thế giới này.

Sau khi tốt nghiệp từ Bắc Kinh trở về, anh tự cho mình đã có được quyền lực cùng năng lực có thể phá vỡ loại quy tắc này, anh còn cho rằng đã có thể thay đổi thế giới này, ít nhất có thể bắt đầu từ phía anh.

Nhưng khi anh phát hiện thật ra anh không làm được, thì anh liền bị bệnh.”

(*)Cử thế giai trọc ngã độc thanh, chúng nhân giai túy ngã độc tỉnh: Cả đời đều đục mình ta trong, mọi người đều say cả, mình ta tỉnh.(trích Ngư Phủ-Khuất Nguyên)

Thượng Dương: “……”

Tài xế kỳ quái mà nhìn hai người qua kính chiếu hậu.

“Dừng xe bên đường đi.” Thượng Dương nói.

Anh và Kim Húc xuống xe bên đường cách nhà còn mấy km.

Bên cạnh là một ngôi trường trung học, dưới hàng rào là những bông hoa tường vi sắp nở, tạo thành một bức tường hoa dày đặc, đối diện với bọn họ là những bông hoa nửa héo cùng mấy chiếc gai mềm mại.

Thượng Dương đã không đợi được đến khi trở về, lại đi dò thám những khúc mắc của Kim Húc được ẩn trong các bông hoa ngoài sáng cùng mấy chiếc gai thần bí ở phía sau,.

“Vì sao lại nói không làm được?” Thượng Dương nói, “Rõ ràng anh đã làm rất tốt, anh làm được rất tốt mà!”

Kim Húc buông tầm mắt xuống, nói: “Anh bắt được Lưu Vệ Đông.”

“?”Thượng Dương nói, “Gã là cướp, anh là cảnh sát, bắt gã thì có vấn đề gì? Đừng nói khi anh bắt được gã thì có tâm là cố ý trả thù nha, em không tin, anh không phải loại người như vậy.”

Kim Húc dựa theo điều lệ pháp luật mà bắt trộm cướp, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bất cứ ân oán cá nhân gì.

Lưu Vệ Đông đột nhập vào nhà trộm cắp, đổi đồ trang sức của mẹ Trần Tĩnh để lấy tiền đánh bạc, dựa trên cơ sở chính xác về việc mất tài sản và hoàn cảnh phạm tội mà cân nhắn mức hình phạt, tình huống của gã phải bị phạt ba năm tù.

Nhưng sau khi bị Kim Húc về, Lưu Vệ Đông lại dùng lợi thế đồng ý ly hôn với Trần Tĩnh mà uy hiếp cha mẹ của Trần Tĩnh đổi khẩu cung, cuối cùng thành công thoát khỏi hình phạt.

Thượng Dương bỗng nhiên hiểu ra.

Kết quả này đã giẫm đạp lên chân lý mà Kim Húc muốn bảo vệ ở một mức độ nhất định, khi đó hắn còn rất trẻ, lý tưởng xanh tươi lại non nớt, cố tình đương sự còn là Lưu Vệ Đông đáng chết kia.

“Vốn dĩ tính cách của anh không tốt, quái gở, cố chấp, trước kia em không yêu anh cũng là bởi vì anh như vậy.” Kim Húc nói.

Thượng Dương nghĩ thầm, anh không phải, em cũng không có, thời sinh viên đúng là cả hai người đều tự cho mình là đúng thôi.

Kim Húc nói: “Khi đó bị bệnh, anh càng để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu làm không tốt thì liền dứt khoát thôi bỏ đi, cứ sống như vậy mệt lắm, chết sớm một chút là được giải thoát rồi.”

Hắn nghiêm túc chịu đựng ngày qua ngày, đang đợi cái chết đến với mình.

Chợt có một ngày, Thượng Dương đến thăm hắn.

“Chuyện sau đó cũng đã nói với em rồi.” Kim Húc nói.

Từ ngày hôm đó, có một hạt giống rơi vào đống đổ nát ở bên trong hắn, nó mọc ra chồi non rồi kết thành một ông mặt trời chói chang…..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!